2 tháng 5, 2013

Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh là ai?



Lên mạng internet, vào mục tìm kiếm của Google và điền cụm từ “Anh ba sàm”, chỉ trong 0,19s chúng ta tìm được 1.460.000 kết quả - những con số biết nói trên cũng cho ta thấy được mức độ tiếng tăm của trang blog này. Tuy nhiên, cam đoan rằng, không nhiều người biết chủ nhân của blog này là ai? hoặc có ai biết thì cũng chỉ “lờ mờ” nhận ra cái tên Nguyễn Hữu Vinh mà thôi. Nhân dịp Anh ba sàm “lộ hàng”, thám tử Ba xin thay mặt “gia chủ” gửi đến bạn đọc loạt bài thay cho “lời tự bạch”, mọi người chú ý theo dõi nhé:

Vinh gia chủ sinh năm 1956 tại Hà Nội trong một gia đình cán bộ công chức cộng sản (có bố nguyên là Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên đại sứ Việt Nam bên Nga ngố ngày xưa, cùng thời với đại sứ Nguyễn Trọng Vĩnh bên Tàu khựa). Ngày bé, Vinh gia chủ thích đọc truyện trinh thám và hâm mộ Sherlock Holmes lắm lắm. Bởi thế mà sau khi học xong cấp III trường Chu Văn An, Vinh gia chủ nộp hồ sơ thi vào công an mà nay là nơi chuyên đào tạo sĩ quan an ninh của Việt Nam (bởi thế mà hiện nay Vinh gia chủ chơi rất thân và thường xuyên gặp gỡ nhiều sếp của ngành Công an Việt Nam). Tốt nghiệp ra trường trở thành một sĩ quan an ninh của chế độ nhà Sản, Vinh gia chủ bắt đầu vào thực tế điều tra, hỏi cung những người khác để tích lũy thêm kinh nghiệm, âm thầm chuẩn bị cho việc trở thành một Sherlock Holmes thứ 2 tại Việt Nam. Vốn là trai công tử Hà thành, cũng hàng “cậu ấm cô chiêu” nên không quen với gian khổ đời lính, Vinh gia chủ “hiểu” rằng, nếu như cả đời còm cõi trong ngành an ninh thì chỉ làm anh trinh sát, suốt ngày sáng dắt xe đi, trưa ăn tập thể, tối về nấu cơm cho vợ rồi cũng hết thời gian. Vinh gia chủ âm thầm ý định bỏ ngành để kiếm cuộc sống nhàn hạ, thanh thản “ngồi mát ăn bát vàng”. Nhờ oai phong của bố, Vinh chuyển sang công tác tại Ban Việt kiều, thời gian ở đây cho Vinh một cương vị mà bản thân không thỏa mãn. Bởi Vinh gia chủ nghĩ rằng “ta là một, là riêng, là thứ nhất”, dẫu ta đây không cao nhưng cũng muốn lắm kẻ phải ngước nhìn, không thể chấp nhận cuộc đời như vậy được. Vinh gia chủ quyết định xin nghỉ việc, theo học luật, ngoại ngữ để chuẩn bị đưa cuộc đời sang trang mới, thành lập một thứ riêng, làm một việc riêng và ở đó Vinh gia chủ là thứ nhất. Năm 1999, Vinh gia chủ có ý định làm thám tử tư, với sự giúp đỡ của người bạn từ nước ngoài về, Vinh gia chủ quyết định thành lập công ty thám tử tư. Khổ nỗi, thám tử ai, thám tử cái gì trong thời buổi bấy giờ? Vinh gia chủ làm lại hồ sơ, lấy tên là Công ty TNHH Điều tra và Bảo vệ - VPI. Mọi người thắc mắc không biết cái đuôi “VPI” là gì mà nghe bí hiểm quá? Hỏi thì Vinh gia chủ chỉ tủm tỉm cười không nói gì. Mãi sau này, thám tử Ba mới biết rằng, do tính tình hay khoe khoang, chém gió thành bão, sợ thám thì ít mà tử thì nhiều, bị người ta kiện không kiếm đâu tiền mà đền bù nên Vinh gia chủ phải tự thêm chữ VPI để nhắc nhở mình rằng: “Về Phải Im”, không thì có ngày treo niêu cả nhà. Thành lập công ty, Vinh gia chủ đặt luôn trụ sở tại nhà, kêu là trụ sở cho nó hoành tá tràng nhưng thực chất là có gì đâu? Ngày xưa Trần Đăng Khoa bảo “một mình con đóng cả 3 vai chèo”, còn Vinh gia chủ cũng “một mình đóng cả 5 vai hề”, nào là giám đốc, kế toán, thủ quỹ, nào là nhân viên, trực ban kiêm bảo vệ của công ty này…. Ngày ấy, đi đâu, làm gì kể cả là đám ma, đám tang nhà ai, dù bận mấy Vinh gia chủ cũng cố gắng đi dự đầy đủ, không phải là vì tình nghĩa theo ý “nghĩa tử là nghĩa tận” gì đâu, mục đích chỉ là nhằm đến gửi tờ rơi, danh thiếp tự viết giới thiệu mình là thám tử tư; kêu gọi ai có nghi ngờ vợ chồng ngoại tình bồ bịch, con cái bị thất lạc gì thì cứ đến gặp Vinh gia chủ sẽ tư vấn và giải quyết hộ. Đơn hàng đầu tiên, Vinh gia chủ đã nhận lời thực hiện phi vụ tìm một cô cave ôm con trai trốn nhà chồng đòi tiền chuộc, dường như đúng với sở trường của bản thân, Vinh gia chủ chẳng tốn bao công xâm nhập vào các động mại dâm Hà Nội và tìm được cô gái điếm này. “Thành tích” này đến nay, Vinh gia chủ gặp ai cũng kể đến như một chiến công rực rỡ, hiển hách của mình.
Xuất thân trong một gia đình công chức thuộc loại có “truyền thống cách mạng”, bản thân được đào tạo bài bản tại trường công an hẳn hoi, vậy mà Nguyễn Hữu Vinh lại thích huênh hoang về thành tích tìm kiếm một ả cave trong một động mại dâm ở Hà Nội. Chỉ riêng điều này thôi cũng đã thấy mức độ “Sàm” của Vinh gia chủ như thế nào rồi. Cứ coi đây là cái “Sàm” thứ nhất, còn nhiều cái “Sàm” nữa góp phần làm nên tên tuổi của Vinh “Ba Sàm” cơ mà? Nguyễn Hữu Vinh được biết đến chủ yếu là nhờ blog “Anh ba sàm”. Về vụ này, thám tử Ba sẽ bật mí trong bài sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét