2 tháng 5, 2013

Huỳnh Ngọc Chênh là ai? ( Bài 3)


-Hàn Giang Trần Lệ Tuyền -  

Trở lại với căn nhà “của Năm Thông” ở số 29 đường Nguyễn Trãi, Đà Nẵng. “Năm Thông” là “bí danh” của Nguyễn Hữu Nỳ (Nì), quê quán ở Thanh Quýt, Điện Bàn, Quảng Nam. Đây là một căn nhà hai tầng, là do đảng Cộng sản Hà Nội đã cấp tiền cho Nguyễn Hữu Nỳ đứng tên mua và làm chủ, để làm nơi ở bí mật cho những “Sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” của đảng Cộng sản, và cũng là nơi hội họp, bàn thảo những hoạt động của “đặc công nội thành” Đà Nẵng.


Vợ của Nguyễn Hữu Nỳ, là Hà Thị Nì, đã được đảng Cộng sản Hà Nội tuyên dương là “Mẹ Việt Nam Anh Hùng” vì có chồng và cả bốn con trai theo “cách mạng”. Trong đó, có Nguyễn Hữu Bì, con trai của vợ chồng bà, Bì đã từng theo Việt cộng để “chống Mỹ-Ngụy”. Mùa hè, 1966, trong cuộc bạo loạn Bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, Nguyễn Hữu Bì bị bắt quả tang làm Cộng sản, nên phải bị giam, sau đó, ra nhà tù Côn Đảo.

Sau Hiệp Paris 1973, về Việt Nam, Nguyễn Hữu Bì được trao trả về địa phương. Sau năm 1975, Nguyễn Hữu Bì là “Bí thư - Chủ tịch xã Điện Thắng - thường vụ đảng ủy- Bí thư Huyện ủy Huyện Điện Bàn, Quảng Nam”.

Căn nhà của đảng Cộng sản Hà Nội, dưới “chủ quyền” của Nguyễn Hữu Nỳ, tức “Năm Thông” đã từng là nơi hội họp của “đặc công nội thành, gồm đứng đầu là người con trong gia đình: Nguyễn Hữu Bì và những tên “đặc công”  như Tào Tựu, Lê Ngọc Nuôi, Hồ Văn Tiên, Lê Văn Danh… cùng với những sinh viên “phản chiến” như Nguyễn Hữu Thái (là cháu của nhà Nguyễn Hữu), Huỳnh Thúy, Trương Công Lanh, Huỳnh Ngọc Chênh…

Riêng những “Sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” của đảng Cộng sản sau một thời gian ẩn trú bí mật tại căn nhà của “Năm Thông” vì có nguy cơ bại lộ, nên đã phải di chuyển đi nhiều nơi khác, những “tên tuổi” nổi tiếng tại Đà Nẵng như: “Đại tá Võ Bá Huân, Đại tá Nguyễn Văn Cam, Trung tá Hoàng Quốc Dân…” đã bị các Chiến sĩ Biệt Động Quân bắt trong lúc chuẩn bị tấn công thành phố Đà Nẵng vào dịp Tết Mậu Thân, 1968. Sau đó, đã được thả ra bưng… Nhưng trong một lần tập kích của quân đội Mỹ, một trực thăng của Mỹ đã chụp lưới xuống đất để “xúc” Nguyễn Văn Lợi. Loại lưới chụp này, chỉ những người đã từng biết đến, mới hiểu được hình dáng và cách chụp bắt người như thế nào, ngoài ra rất ít người biết, nên khó có thể tả được. Và sau khi bị mắc vào chiếc lưới, Nguyễn Văn Lợi là một “cán bộ” của  Việt cộng được kéo lên chiếc trực thăng, trong lúc đang mang theo một số tài liệu bí mật, để đưa về Trung tâm thẩm vấn. Từ đó, mọi sự đã bị đổ vỡ, một số người đã bị đưa ra Tòa Án Quân Sự Mặt Trận Vùng I, và đã bị đưa ra Côn Đảo…

Chính vì thế, cộng thêm với những tên như Nguyễn Hiếu, Lê Thanh Bình, Nguyễn Thị Thùy Trang, Lê Thị Dưa… đã bị bắt, và một số vũ khí ở dưới hầm trong các chùa đã bị phát giác và tịch thu, nên cuộc tấn công của Cộng quân vào thành phố Đà Nẵng vào Tết Mậu Thân, 1968, hoàn toàn thất bại, Cộng quân đã không chiếm nổi Đà Nẵng, dù chỉ  một giờ. Mặc dù như thế, nhưng những tên Cộng sản ấy, đã bị bắt ở các nơi khác, để chuẩn bị cuộc tấn công. Còn căn nhà của “Năm Thông” tức Nguyễn Hữu Nỳ, là nơi đảng Cộng sản phải bảo vệ tuyệt đối, nên sau khi các “sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” VC đã rời khỏi, thì căn nhà này chỉ dành cho những kẻ đã và đang hoạt động hợp pháp, để chính quyền không có lý do bắt giữ, bởi chúng đã được ngụy trang qua các nhãn hiệu là “hội đoàn” và Sinh viên “phản chiến” như Nguyễn Hữu Thái, Huỳnh Ngọc Chênh…

Ngày 19/5/2005. BBC: Tiếng Việt đã đăng tải, và phỏng vấn Nguyễn Hữu Thái trong một“Trích đoạn cuốn: Những điều chưa nói hết về 30-4-1975”. Nguyễn Hữu Thái đã viết:

“Thấy trong đám đông ùa đến đài có nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, sinh viên Huỳnh Ngọc Chênhđưa anh vào và tất cả cùng anh hát vang bài “Nối vòng tay lớn”.

Ngày 30/3/2008, Nguyễn Hữu Thái viết bài: “Dương Văn Minh và tôi” (có kèm theo tấm hình chụp chung Thái và Dương Văn Minh). Nguyễn Hữu Thái đã viết:
  
Yểm trợ Nguyễn Hữu Thái ra tranh cử Quốc hội Sài Gòn, 1971 

“Phải tìm hậu thuẫn nơi khối đông đảo quần chúng đô thị, lúc này không ai khác hơn là lực lượng Phật giáo, nhất là ở miền Trung. Tôi bàn bạc với người Mặt trận Giải phóng sẽ về Đà Nẵng quê tôi để tranh cử. Bấy giờ tôi có thuận lợi là vừa được sự ủng hộ của nhóm tướng Dương Văn Minh, người sẽ ra tranh cử Tổng thống với chiêu bài hòa bình lẫn sự hỗ trợ của Thượng tọa Thích Trí Quang. Nhà lãnh đạo Phật giáo uy tín nhất miền Nam lúc đó đang bị Thiệu-Kỳ cô lập ở Sài Gòn đã đích thân gửi thư yêu cầu vị sư đại diện tỉnh hội Phật giáo Đà Nẵng là Thích Minh Chiếusắp tên tôi vào danh sách những người được Phật giáo ủng hộ công khai”.

Nguyễn Hữu Thái và Huỳnh Ngọc Chênh, lúc ấy, đều cư trú và có mặt tại Đà Nẵng, đã từng đứng trong hàng ngũ “Đoàn sinh Viên - Thanh niên Phật tử quyết tử” trong cuộc bạo loạn Bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mùa hè, 1966, dưới sự chỉ đạo của Thích Trí Quang, còn tại miền Trung, thì do Thích Minh Chiếu, vì đã do sự thiếu trí khôn hay cố tình của chính phủ Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, nên đã ban cho Thích Minh Chiếu cái chức: “Thiếu tá trưởng phòng Tuyên úy Phật giáo vùng I Chiến thuật”, và cũng là “Tư Lệnh Quân Đoàn Vạn Hạnh”. Và, “Tổng Hành Dinh quân Đoàn Vạn Hạnh”  đã được đặt tại chùa Phổ Đà, tức Phật Học Viện Trung Phần, ở số 340, đường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng (trước kia là “Quân đoàn cách mạng Trần Hưng Đạo”) nhưng sau đó, đã bị đổi tên thành “Vạn Hạnh”, bởi vì có một số người đã không chấp nhận xúc phạm đến phương danh của Đức Thánh Trần Hưng Đạo, khi đem tên của Ngài vào cuộc thảm sát đầy máu và nước mắt của những lương dân vô tội tại Đà Nẵng!

Sau ngày 30/4/1975, cả Huỳnh Ngọc Chênh và Nguyễn Hữu Thái đều được chế độ Hà Nội trọng dụng trong “công tác truyền thông”. Huỳnh Ngọc Chênh được hoàn toàn tự do dùng hệ thống Internet để viết tất cả những gì muốn viết (theo sự chỉ đạo của đảng CSVN).

Ngày 11/3/2013, đảng Cộng sản Hà Nội đã cho Huỳnh Ngọc Chênh lên phi cơ từ Phi trường Tân Sơn Nhất, Sài Gòn sang Paris, để Huỳnh Ngọc Chênh được tự do gặp tổ chức “Phật Tử Hướng Việt”, là hậu thân của tổ chức “Hướng về Đất Việt” đã do Nguyễn Đan Quế, cũng là một sinh viên “phản chiến” giống như Huỳnh Ngọc Chênh thành lập từ năm 1968, trong lúc “du học” tại Pháp, Quế đã đi khắp Âu Châu, để hô hào phản chiến, đòi “Mỹ phải rút quân, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa phải từ chức, và phải thả hết những tù binh, tù chính trị Cộng sản. Nhưng, không đòi Hà Nội phải trả các Chiến sĩ Biệt kích cũng như những tù binh, tù chính trị của Việt Nam Cộng Hòa đã bị Việt cộng bắt đưa ra Bắc!

Ngày 12/3/2013, “Đài Chân trời Mới” là “cơ quan ngôn luận” của Mặt trận Hoàng Cơ Minh, đã đưa tin về cuộc “phỏng vấn” như sau:

“Công dân mạng Huỳnh Ngọc Chênh trao đổi với đài Chân Trời Mới tại buổi lễ trao giải thưởng Netizen của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) ở Paris ngày 12/3/2013”

Xin quý đồng bào tại quốc nội cũng như hải ngoại hãy hết sức sáng suốt trước những “diễn biến” của Huỳnh Ngọc Chênh:
Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tiền thân của “đảng Việt Tân” đã “bị” đảng cộng sản Hà Nội gọi là “bọn khủng bố”. Thế nhưng, tất cả những “nhà tranh đấu” ở ngay trong nước, lại được tự do tiếp xúc, trả lời phỏng vấn của “bọn khủng bố Việt Tân”. Như vậy, trên thế giới này, chỉ có chế độ Hà Nội là luôn luôn công khai mở rộng vòng tay để đón chào “khủng bố”. Và sau khi trả lời “phỏng vấn” với đài Á Châu Tự do, với “khủng bố Việt Tân” thì Huỳnh Ngọc Chênh lại trở về Việt Nam, để tiếp tục... “khủng bố”!

Và, hôm nay, là trung tuần của tháng Ba. Một lần nữa ngày Quốc Hận: 30/4, lại sắp trở về với những niềm đau, nỗi thống hận khôn nguôi. Máu và nước mắt của Dân - Quân - Cán - Chính Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn vương vấn trên những nấm mộ ở những vùng đồi núi hoang vu, ở các trại tù “cải tạo”, trên những “vùng kinh tế mới”, trên những con đường vượt biên, vượt biển!

Những dòng huyết lệ ấy, vẫn chưa, và có lẽ sẽ không bao giờ khô phai thực sự, khi trên Quê Hương ta vẫn chưa có thanh bình, đồng bào ta vẫn chưa được tự do, vẫn còn những cảnh đời lầm than, đói khổ, vẫn còn vô số những bất công. Trong khi đó, thì Huỳnh Ngọc Chênh; một kẻ đã từng vào tận Đài Phát Thanh Sài Gòn vào ngày 30/4/1975, để cùng với Trịnh Công Sơn, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Nguyễn Hữu Thái... để đồng ca bài “Nối Vòng Tay Lớn”:

Ba mươi tám năm sau, đảng Cộng sản Hà Nội lại đưa Huỳnh Ngọc Chênh sang Paris, để qua hệ thống thông tin toàn cầu, với mục đích cần phải đạt tới, là chiêu dụ đồng bào tại hải ngoại, để một lần nữa, hoàn thành cái trách vụ: “Nối Vòng Tay Lớn”!

Paris, 22/3/2013
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét